Giới thiệu
Tên truyện: Minh Xuyên Có Tri Hạ
Tác giả: Tô Hạnh An
Nhân vật chính: Lệ Trạch Xuyên x Ôn Hạ
Cảnh sát bảo vệ động vật quý hiếm x Bác sĩ thú y
Editor: Vitamino
Bìa: Rosa Dela
Thể loại: Ngôn tình, Thực tế, Hiện đại, Đô thị, Vườn trường, Cường x Cường, Gương vỡ lại lành, Ngọt sủng, HE, Nữ truy.
Độ dài: 14 chương (11 chương chính văn + 3 chương ngoại truyện – Mỗi chương tác giả chia làm 4 – 5 phần truyện, đăng luôn cả chương sẽ dài quá nên mình sẽ chia ra tuỳ độ dài mỗi chương truyện nhé)
Văn án:
Lần đầu tiên gặp nhau là khi hai người còn đang đi học, Ôn Hạ đã bị vẻ đẹp trai của Lệ Trạch Xuyên thu hút, cô mặt dày mặt dạn theo đuổi anh.
Cô nói “Người hùng của em da vàng, tóc màu xám tro, mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt. Anh ấy đã cứu em hai lần, em nghĩ em hơi thích anh ấy rồi.”
Ai ngờ, điều đó lại trở thành sự thật, anh đã thực sự trở thành người hùng của thế giới này.
Lúc gặp lại Lệ Trạch Xuyên, cô lại bị thu hút bởi lòng trắc ẩn và những bí mật của anh.
Anh ở Khả Khả Tây Lý (*), dưới chân có một con chó trên lưng có một cây cung, anh kiên trì bảo vệ thế giới nơi linh dương Tây Tạng sinh sống.
Lần này, cô không còn là một cô gái con nhà giàu tuỳ hứng nữa, cô là một bác sĩ thú y có thể kề vai sát cánh cùng anh, một lần nữa lao vào theo đuổi anh: “Thượng đế giao hòa bình thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho em, được không?”
Đây là một câu chuyện theo đuổi người hùng và tìm kiếm hạnh phúc.
Lại một lần nữa theo đuổi anh không có gì hổ thẹn, vì thứ em theo đuổi là niềm tự hào của cả một đời người.
Ôn Hạ:
“Dù anh có biến thành bộ dáng gì đi nữa, em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh. Em sẵn sàng cùng anh vượt qua đêm đen tối nhất. Nếu ban ngày chậm chạp không tới, em sẵn sàng làm mặt trời của anh.”
Lệ Trạch Xuyên:
“Anh chưa bao giờ tin rằng trên đời có phép màu, giờ đây, anh không thể không tin. Em là điều kỳ diệu duy nhất trong cuộc đời anh. Nếu tất cả những khó khăn anh đã trải qua là để được gặp em, thì hết thảy đều đáng giá.”
(*) Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải – Thanh Tạng, Trung Quốc. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.
——-
Giới thiệu:
1. “Này, học bá.” Ôn Hạ gõ lên mu bàn tay của Lệ Trạch Xuyên cười nói: “Anh có biết người hùng sẽ trông như thế nào không?”
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: “Bên ngoài mặc quần lót sao?”
“Không phải.” Ôn Hạ cười lắc đầu: “Mặc quần lót thì là người hùng của nước ngoài. Người hùng của em da vàng, tóc màu xám tro, mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt. Anh ấy đã cứu em hai lần, em cảm thấy em hơi thích anh ấy rồi.”
2. Cô người mẫu dựa vào tường, cười nhìn Ôn Hạ, khiêu khích nói: “Cô là bạn gái của Magnus sao, nhìn cũng bình thường thôi.”
Ôn Hạ chỉ tập trung vào nửa câu đầu, ánh mắt lập tức sáng lên, không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ, lớn tiếng đáp: “Đúng, đúng, tôi là bạn gái của anh ấy. So với anh ấy, tôi quả thực rất bình thường. Có điều, người ta thường nói, có vợ xấu xí trong nhà chính là bảo vật, anh ấy thích tôi như thế.”
3. Căn phòng yên tĩnh, trong mắt Ôn Hạ vẫn còn hơi ẩm, đáng thương nhìn Lệ Trạch Xuyên, nhỏ giọng nói: “Anh xem, em đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy. Theo lẽ thường, anh có phải nên hôn em không?”
Lệ Trạch Xuyên trong mắt như cất giấu vì sao, anh quay đầu lại, từ từ tiến lại gần, hôn lấy cô.
Ôn Hạ bị hôn một lúc lâu, cô nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên đầu lưỡi.
Trong tai phảng phất như không còn âm thanh nào khác, thế giới như hoàn toàn im lặng, chỉ có cảm giác tồn tại của đối phương.
4. Lệ Trạch Xuyên dùng sức ôm lấy cô, ôm thật chặt không buông ra, theo động tác của anh, máu càng chảy ra nhiều hơn, ướt đẫm cả trên mặt đất lẫn quần áo. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt ôn nhu mà chuyển động.
Anh nói, ngoan, đừng khóc.
Anh nói, cả đời này, anh chỉ yêu em.
——
Chào các bạn lại là mình đây, gần đây mới kiếm được bộ này coi bộ cũng hay ho lắm các bạn. Chủ đề về Tây Tạng – Thanh Tạng, về bảo vệ động vật quý hiếm, phòng chống nạn săn bắt động vật mình thấy khá có ý nghĩa nên quyết định edit thêm bộ này, mặc dù là 2 hố mình đang đào vẫn chưa kịp lấp 👉🏻👈🏻
Văn án hai ông bà chính trông có vẻ nói sến súa vậy thôi chứ mấy câu này nói có lý do cả đấy, truyện thực tế hai nhân vật chính đều cường hết nhé.
Lần đầu thử sức edit một bộ mà ít liên quan đến đô thị nên là có nhiều thứ mình phải tìm hiểu sâu hơn có thể tiến độ ra truyện chắc là sẽ hơi chậm một chút xíu. Mọi comment của các bạn chính là động lực để mình ra truyện sớm hơn, chúng mình cùng tương tác ủng hộ nhau nhé.+
Note: Một chút nhược điểm của truyện là có chương tác giả sẽ thỉnh thoảng viết xen lẫn giữa hiện tại và quá khứ (lúc nam nữ chính nhớ lại chuyện ngày trước lúc còn đang quen nhau), đọc nhảy cóc hay đọc lướt lướt rồi loạn không gian là mình không chịu trách nhiệm đâu nhé☺️